Thời kỳ 1979-1980, bệnh sốt rét ở Tây Nguyên còn lưu hành rất nặng với chỉ số ký sinh trùng sốt rét cao đến 40-50% và lách sưng do sốt rét 70-80%. Một đoàn cán bộ của Viện Sốt rét-Ký sinh trùng-Côn trùng Quy Nhơn phối hợp với Trung tâm Phòng chống sốt rét tỉnh và Trung tâm Y tế huyện tiến hành điều tra cơ bản tình hình sốt rét ở một xã vùng sâu, vùng xa thuộc địa bàn Tây Nguyên.
Trong quá trình khám bệnh nhân trong phòng, khi phát hiện các trường hợp lách sưng do sốt rét, bác sĩ hô to các ký hiệu “Lờ 1”, “Lờ 2”, “Lờ 3”, “Lờ 4” để cán bộ y tế xã ngồi phía ngoài nghe và ghi nhận vào sổ theo dõi.
Sau khi hết giờ khám bệnh, đoàn điều tra chuẩn bị ra về thì có khoảng gần 10 cô gái người dân tộc Tây Nguyên với khuôn mặt đầy vẻ lo âu và rụt rè thắc mắc:
- Hôm nay bác sĩ khám bệnh thông báo các bà, các chị ai cũng có “Lờ” mà toàn là “Lờ to” cả trong khi chúng em không thấy bác sĩ báo có “Lờ” nào ? Chúng em lo quá, ít nhất thì cũng phải có “Lờ” nhỏ hơn chứ ? Liệu chúng em có làm sao không thưa bác sĩ ?”.
Bác sĩ vui vẻ trả lời:
- Không có “Lờ” mới là tốt đấy, các cô cứ yên tâm phòng chống bệnh đừng để mắc sốt rét, không phải “Lờ kia” đâu mà lo”.
(Theo quy định Lách sưng độ I (mấp mé bờ sườn) ký hiệu là LI, đọc là “Lờ 1”; lách sưng độ II (nằm ở 1/3 đường giữa từ mạn sườn đến rốn)ký hiệu là LII, đọc là “Lờ 2”; lách sưng độ III (to ngang rốn) ký hiệu là LIII, đọc là “Lờ 3”; lách sưng độ IV (to dưới rốn) ký hiệu là LIV, đọc là “Lờ 4”.)
Khi thông báo cho nhau những ký hiệu này cáccán bộ y tế đã vô tình làm các cô gái Tây Nguyên nhầm lẫn một cách đáng tiếc.