Chị sinh ra giữa chốn Hoàng Thành, Đất Thăng Long hàng ngàn năm lịch sử. Tuổi ấu thơ chị vẫn thường ấp ủ… Vào ngành Y mang sự sống vì đời. ******* Tốt nghiệp rồi – thôi thúc mãi chị tôi, Tạm biệt quê hương lên đường đánh Mỹ. Cùng bạn bè anh em đồng chí, Vì độc lập không quản bước gian nguy. Rừng Trường Sơn, Bao năm trường… Ngày nghỉ - đêm đi, Giày vệt gót -áo sờn vai thấm lạnh. Dốc đá tai mèo… Những ngọn núi cheo leo. ******* Ở rừng sâu hiu quạnh, Chị vẫn nhẹ nhàng cùng đồng đội tiến lên. Đạp chông gai qua thác lũ, đá ghềnh, Bữa cơm đói no… Cái măng rừng… Rau tàu bay… Rễ tranh khô làm muối. Dù chiến tranh tàn khốc, Nhưng! Bữa cơm thường nhật của anh em đâu vội, Vẫn đùa vui, ôn chuyện cũ quê nhà. ******* Chiến tranh đã đi qua… Hơn 35 năm rồi, chị tôi không còn nữa. Để nhớ lại – bao tháng ngày vùi dập trong máu lửa. Nhật ký còn đây – làm xúc động lòng người, Của chị tôi – một thời thương nhớ... Đất Quảng Ngãi minh chứng điều trăn trở, Kể chuyện chiến tranh người con gái Hoàng Thành. Tấm bia vàng khắc trên nấm mồ xanh, Bác sĩ Thùy Trâm -đời sau nhớ mãi. |