Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển.
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa.
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển.
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa.
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc.
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn.
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả.
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn.
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển.
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng.
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa.
Trong hồn người có ngọn sóng nào không.
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo.
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về.
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất.
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi.
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể.
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù.
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ.
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u.
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích.
Những đau thương trận mạc đã qua rồi.
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ.
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi.
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa.
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông.
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử.
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng.
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo.
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn.
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy.
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân.
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả.
Những chàng trai ra đảo đã quên mình.
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước.
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh.
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát.
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời.
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất.
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi.