Trang sử viết: Bình Trọng vị quốc hy sinh; Lê Lai vong thân quyết tử. Yết Kiêu đục thuyền Mông Cổ; Trung Trực thiêu hạm Lang Sa. Dòng Âu Lạc từ thời khởi điểm, mấy ngàn năm xây dựng nước nhà; Giống tiên rồng thuở lúc manh nha, bao thế kỷ tô bồi dân tộc. Kìa Đinh- Lý- Trần- Lê…,hằng chăm chú giữ gìn bao bọc; Nọ Tống- Nguyên- Minh- Mãn…,những lăm le xâm lược bất thành. Này Sầm Nghi Đống thắt cổ trên cành; Đó Ô Mã Nhi khom mình dưới bệ. Thoát Hoan quăng giáp chui luồn, lạc phách bay hồn run thỏ đế; Sĩ Nghị cuốn cờ tẩu thoát, thay màu đổi sắc hoá kỳ nhông. Hầu Nhân Bảo, nơi Chi lăng ải đoạn hồn; Lưu Hoằng Thao, chốn Bạch Đằng giang phơi xác. Dòng lịch sử kìa bia đã tạc; Vết thời gian đó sách còn rành. Ngẩng cao lên chả thẹn với trời xanh; Cúi thấp xuống không buồn cùng đất lục. Hôm nay! Lớp chúng ta sinh thời loạn lạc; Thế hệ mình gặp buổi gian nan. Ngó chân chồn đi lại nghênh ngang; Nghe lưỡi cú ba hoa điên đảo. Hàm ngao cẩu khinh thường xự xạo; Lưỡi hồ ly rẻ rúng điêu ngoa. Đem to hiếp bé gây nạn can qua; Lấy thịt đè người tạo cơn chinh chiến. Không còn nhớ ngàn năm xưa, máu Bắc gian nhuộm hồng sông biển; Cố tình quên thiên kỷ cũ, xương Tàu ác phơi trắng ải quan. Thế nên: Ngày tới mỗ quên ăn; Đêm về ta mất ngủ. Trào nước mắt buồn phiền ủ rũ; Ứa dòng châu não nuột sầu u. Lòng phẫn hận, mong lột da xẻ thịt quân thù; Dạ hờn căm, muốn tắm huyết nhai gan lũ giặc. Dù thi thể da ngựa bọc thây cuối đất; Dẫu hình hài máu rồng tràn sũng đầu sông. Ngẫm xem: Trông tổ quốc nhục, sao nằm nhìn thanh thản tựa không; Biết sơn hà nguy, cứ đứng ngó bằng chân như vại. Thân giữ quan to, thấy rõ gai mắt trái tai chẳng ngại; Xác làm tướng lớn,ngồi ỳ rung đùi vỗ ngực mà ngơ. Còn thong dong thích thú bạc cờ; Lại quyến luyến đam mê trà tửu. Đêm ca hát mê say lưỡi líu; Ngày rượu chè ngả ngớn mồm oang. Lọng ô dù há hứng nổi bom càn? Cựa gà trống nào đâm thâu thiết giáp! Tiền một đống sao mua xong đầu giặc; Chó hàng bày đố đuổi nổi chân thù. Tiếng sáo hay bên ghế cọp, ỏn ẻn tựa ruồi bu; Lời ca ngọt vẳng tai trâu, vo ve như muỗi quyện. Hỏi rằng: Khi quân thù tráo trở chiến tranh, vượt ranh giới ào ào xông đến; Lúc kẻ địch cố tình binh biến, lấn biên cương ồ ạt tràn vào. Mộ tổ tiên chà đạp xới đào; Miếu xã tắc đẩy xô vùi lấp. Toàn quyến thuộc tiêu vong tất tật; Mọi gia đình tận triệt sành sanh. Vườn ruộng kia mất sạch, dân tình gào uất thấu trời xanh; Lộc tài đó bay vèo, con cháu khóc hờn đay đất xám. Vợ nô dịch nhục nhằn vô hạn; Con tôi đòi phẫn hận khôn lường . Thước nào đo để hết mọi tai ương; Thưng nào đếm cho xong bao hiểm hoạ. Bởi thế: Căng hốc mắt nhìn ra biển cả; Mở vành tai nghe tận non cao. Quân Tàu ô nơi hải phận nháo nhào; Lũ Bắc xảo chốn biên thuỳ hau háu. Ngay lập tức thắt lưng buộc bụng, lập hội Diên Hồng, thề truy giặc ngăn đường cuồng cẩu; Hãy cấp thời sát cánh kề vai, tựu tề Như Nguyệt, quyết diệt thù cản lối độc xà. Tuyển binh hùng ưu tú dấn xông pha; Chiêu tướng giỏi kỳ tài băng xuất trận. Đánh cho vỡ mộng hão huyền, lăm le chốn biển đông muốn lấn; Trừ cho tan mơ ảo vọng, chờ chực nơi quan ải hòng xâm. Nó chớ trách, xưa ôn hoà kết mối giao tâm; Mi đừng than, nay phẫn nộ cắt phần hữu hảo. Khâu miệng giặc đừng oang lếu láo; Khớp mồm thù hết rống huyênh hoang. Non sông hoàn giải đất nhà Nam; Biển đảo nhập vùng trời xứ Việt. Cho bia đá tạc sâu hằn khí tiết; Để sử xanh ghi rõ đậm hào hùng. Vào miếu đền không hổ với cha ông; Đến lăng mộ chẳng sầu cùng tiên tổ. Chư dân thấy tỏ; Toàn quốc nghe tường!! |