VỢ Là người thân nhất trên đời Bây giờ, mãi mãi, chẳng rời chẳng xa Vợ là tình cảm sâu xa Vợ là gió mát, vợ là bão dông Vợ như một đóa hoa hồng Vợ là sư tử Hà Đông kinh người Vợ là êm ái tuyệt vời Vợ là bão táp rụng rời chân tay
Vợ như một chất men say Vợ là cái đắng, cái cay trong lòng Có người nhờ vợ nên ông Có người vì vợ mất không cơ đồ
Chồng khôn mà vợ ngây ngô Một mình gây dựng cơ đồ khó khăn Vợ, mà buôn chục bán trăm Vợ chồng lục đục phải chăng vì tiền?
Tốt số, lấy được vợ hiền Vô duyên, vớ phải bà điên bà khùng. Chồng khôn thường thích ăn quà Quà no chê chán về nhà ăn cơm Nhai cơm như thể nhai rơm Cho nên cứ phải vừa cơm vừa quà
Chồng khờ chẳng dám ăn quà Đi đâu rồi cũng về nhà ăn cơm Con bò chọn kiếp nhai rơm Chồng khờ cứ phải nhai cơm suốt đời
Chồng khôn vợ được đi giầy Chông khờ vợ phải đi cày thế thôi Chồng khôn nó đánh tơi bời Chồng khờ mình nhờ nó phơi áo quần
Chồng khôn nó xạo quá chừng Đêm nằm ngũ nó trốn chung con nào Sáng về còn nói tào lao Hồi hôm anh đi ra ao thăm cần (câu)
Chồng khờ mình bắt nó mần Nấu cơm gánh nước đỡ đần trẻ con Suốt đêm ngũ nó vẩn còn Quanh năm chẳng dám đi o con nào
Chồng khờ nó sướng làm sao Mình chỉ kiểu nào nó mau làm liên Chồng khôn còn cử còn kiêng Chồng khờ Đêm ngũ liên miên làm hoài
Của trời cho chớ hở tay Còn xuân không hưởng lúc già tuổi thân
Vợ là mẹ các con ta Thường kêu bà xã , hiệu là phu nhân Vợ là tổng hợp bạn thân Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân mẹ hiền ...
Vợ là ngân khố kho tiền Gởi vô nhanh gọn, hơi phiền rút ra. Vợ là biển cả bao la Đôi khi nổi sóng khiến ta chìm phà
Vợ là âm nhạc, thi ca Vừa là cô giáo vừa là luật sư Cả gan đấu khẩu vợ ư ? Cá ương không muối, chồng hư cãi vờ (vợ)
Chồng ơi ! Đừng có dại khờ Không vợ, đố biết cậy nhờ tay ai ? Vợ là phước , lộc, thọ , tài ... Thuộc trăm định nghĩa, trả bài vợ khen
Vợ là quả ớt chín cây Đỏ tươi ngoài vỏ lòng cay vô cùng Vợ là một đóa hoa hồng Phải đâu "sư tử Hà Đông" trong nhà Phải đâu gió táp mưa sa Phải đâu giông tố phong ba bão bùng Có người nhờ vợ nên ông Có người vì vợ mất không cơ đồ Vợ là nguồn của bài thơ Vợ là nguồn của ước mơ vơi đầy Vợ là một chút men say Là câu quan họ làm ngây ngất lòng Vợ là một áng mây hồng Vợ là hoa hậu để chồng mê say Vợ là khối óc bàn tay Vợ là "bác sĩ' tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ, vợ là hoa Vợ là chồi biếc, vợ là lộc xuân Vợ là tín dụng nhân dân Vợ là kế toán giải ngân trong nhà Lo từ con tép, quả cà Vợ là sân quế, vợ là linh chi Phải đâu nhôm, sắt, đồng, chì Vợ là vàng ngọc, lưu ly của đời
Nếu mà ta trót đánh rơi Thì tìm suốt cả cuộc đời không ra Vợ là biển rộng bao la Vợ là hương lúa đậm đà tình quê Vợ là gió mát trưa hè Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông
Vợ là chỗ dựa của chồng Nhiều anh bảo vợ không là gì Khoan khoan hãy nghĩ lại đi Vợ quan trọng lắm không gì bằng đâu Việc nhà vợ có công đầu Thổi cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà
Vợ là máy giặt trong nhà Vợ là cát xét, vợ là ti vi Nhiều đêm vợ hát chồng nghe Lời ru xưa lại vọng về trong ta Vợ mình thơm thịt trắng da Vừa là bà chủ vừa là nhân viên
Vợ là cái két giữ tiền Vợ là nội lực làm nên cơ đồ Vợ là thủ quỹ, thủ kho Là nguồn hạnh phúc ấm no trong nhà Vợ là vũ trụ bao la Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường
Khi nào giận, lúc nào thương Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu Vợ là một khúc sông sâu Vợ như là cả một bầu trời xanh Vợ là khúc nhạc tâm tình Vợ là cây trúc bên đình làm duyên Vợ là cô tấm thảo hiền Phải đâu cô Cám hám tiền ham chơi Vợ là con Phật, con trời Rẽ mây bay xuống làm người trần gian Cả đời nặng lỗi lo toan Làm người dâu thảo, con ngoan trong nhà Tuy rằng vợ có chóng già Nhưng không có vợ đời ta rất buồn./. |