| Bắc phương sáng giá nhất ông “Bành” “Danh bất hư truyền”, thật xứng danh Xảo quyệt gian manh, trùm thiên hạ Thâm nho đĩ miệng, nhất sơn hà. ***  !important; Nhà ông thối hoắc ông không dọn Ông chỉ lăm lăm lấn xứ người Miệng ông ra rả “Ta là bạn” Dao thọc sau lưng, quá kẻ thù! ***  !important; Đổi trắng thay đen, ông sư tổ Biến bạn thành thù, bậc đại nhân Ngàn đời truyền kiếp, ông không đổi “Cái họa Bắc phương”, thật đáng gờm!   !important;***
Ông cậy họ hàng, hang hốc đông dòi bọ Bành trướng khắp vùng,  !important;đúng tiểu nhân! Ngày xưa Tổ ông bị đánh, ông chưa sợ Ngày nay Ta quyết đánh, nát tên “Bành”!   !important; |