Bởi vì số lượng các nhân viên y tế quốc tế giảm giữa lúc tình trạng mất an ninh liên tục và thiếu ngân sách người dân ở Darfur đối mặt với sự tồi tệ hơn nữa về tình trạng chăm sóc y tế bị hạn chế.
Tổ chức y tế thế giới (WHO) nói rằng giai đoạn hồi phục sớm đòi hỏi một ngân sách 150 triệu đô la trong vòng 2-3 năm tới để cung cấp dịch vụ dinh dưỡng và y tế cơ bản đến 3,4 triệu người. “Chúng tôi đã ở đây 5 năm qua, trung bình nhìn thấy 240 bệnh nhân mỗi ngày. Chúng tôi đang cố gắng làm cho cuộc sông dễ hơn cho những người tỵ nạn ở Zamzam” Abdurahman Zakaria, nhân viên dự án của Mercy Malaysia, một tổ chức phi chính phủ (NGO) đang hoạt động ở một phòng khám ở trại tỵ nạn Zamzam ở Bắc Darfur. Trại Zamzam được thiết lập vào năm 2004 bên cạnh thủ đô El Fasher để tiếp nhận hàng chục ngàn người chạy trốn khỏi bạo lực mà nó bộc phát vào năm 2003 ở Darfur, vùng phía Tây của Sudan. Bởi vì các trại tỵ nạn khác gần đây đã ngừng tiếp nhận người mới đến và cuộc xung đột vẫn tồn tại nên dân số ở Zamzam đã gia tăng nhanh chóng với hơn 150.000 người. Năm ngoái hơn 20.000 người tỵ nạnkhác đến nhiều hơn mong đợi bởi cuộc chiến đấu ở vùng Jebel Amir, phía Tây của El Fasher, đi vào tháng thứ tư. Thiếu ngân quỹđang là nguyên nhân giảm đáng kể nhân viên y tế khi NGOs buộc phải rút bớt các dịch vụ quan trọng sống còn của họ. “Chúng tôi phải đóng cửa phòng khám vào tháng 6 bởi vì ngân quỹ mà chúng tôi yêucầu không thành công.Chúng tôi rất buồn vì chúng tôi không biết nếu cóbất kỳ ai lấy đi phòng khám và 34 nhân viên” Mr .Zakaria nói Đây chỉ là phòng khám chỉ hoạt động vào ban đêm và không chắc rằng bất kỳ cơ sở y tế nào khác có thể cung cấp hoạt động ban đêm, mà nó là quan trọng cho sinh để và các biến chứng trong quá trình thai nghén.
Mercy Malaysia là một ví dụ mới nhất của khuynh hướng tiếp tục. Ở Bắc Darfur, nơi có 2,1 triệu người số lượng của NGOs về sức khỏe đã giảm một nữa kể từ năm 2009. Hiện nay chỉ có 3 tổ chức y tế quốc tế ở đó. Với các cư dân sống ở trại tỵ nạn đây là một lo lắng “Chúng tôi thấy các tổ chức y tế nhân đạo rời khỏi trại và không có chỉ dẫn rõ ràng ai sẽ tiếp tục làm việc nữa” Abdallah Idrris Awadmộ trong những lãnh đạo cộng đồng ở Zamzam nói “Cùng thời gian có nhiều người hơn đến và nhu cầu trở nên lớn hơn”. NGOs là người Sudan sắn sàng bước vào nhưng khả năng tài chính của họ và mức độ huán luyện không phù hợp với khả năng tài chính và mức độ huấn luyện của các tổ chức quốc tế. Họ thường thiếu kinh nghiệm và chuyên gia để làm việc ở các địa điểm phức tạp. “Sự rút khỏi của Mercy Malaysia sẽ đặt nhiều áp lực lên chúng tôi với sự gia tăng só lượng ở các phòng khám của chúng tôi” Mahjub Omar nói, quản lý dự án phát triển và trợ giúp nhân đạo (HAD), một tổ chức phi chính phủ hỗ trợ WHO đang hoạt động ở hai phòng khám trong trại tỵ nạn” Chúng tôi cần nhiều ngân quỹ hơn và đào tạo để có thể lấp đầy lỗ hổng”- ông ta nói.
Các bệnh viện chống chọi bới nguồn lực hạn chế
Ở bệnh viện giảng dạy At El Fasher việc thiếu hụt nguồn lực được thấy rõ ràng có đông số người ở các bệnh phòng và nhiều người ở vùng đội chờ. Được xây dựng vào năm 1948, bệnh viện không có khả năng để phục vụ dân số hiện tại của thành phố, làm tăng thêm bởi dòng người tỵ nạn. Một dự án thành lập một bệnh viện đa khoa mới trong một ngôi nhà mới có thể phải mất một thập kỷ nếu tình trạng xây dựng tiếp tục như các bước đi hiện nay. “Khi chúng tôi đến đây vào năm 2009 với con trai tôi tôi nhận thuốc miễn phí” Haleema Abbaker mẹ của ba người con sống ở trại tỵ nạn Zamzam. Đi bệnh viện thêm một lần nữa với cô con gái, bị sốt và nôn mửa, cô ta thấy rằng cô ta phải trả 10 đô la tiền thuốc mỗi ngày. “Gia đình tôi không có khả năng chi trả cho điều trị và buộc chúng tôi phải vay mượn tiền” cô ta nói. Kể từ năm 2006, WHO hỗ trợ tài chính cho hoạt động của 5 bệnh viện ở Bắc Darfur và cung cấp y tế đảm bảo cho người tỵ nạn tiếp cận với thuốc miễn phí. Ngân quỹ bị dừng ở năm 2010 và tác động đổ xuống ở các bệnh viện này. “Kinh phí từ Bộ y tế chỉ dùng để trả tiền lương. Không có sự hỗ trợ từ bên ngoài chúng tôi không còn khả năng đảm bảo cung cấp y tế cơ bản như là dụng cụ phẫu thuật” Dr Khaled Siddeg- Giám đốc y tế điều trị ở Bộ y té “ Ngân sách này cũng được dùng để trả tiền điện và các chi phí duy trì. Chúng tôi phải vật lộn để tiếp tục hoạt động và bệnh nhân chúng tôi trả tiền”. Một vấn đề nghiêm trọng khác ở Bắc Darfur là sự phân bổ các cơ sở y tế không tương xứng nhiều vùng ở nông thôn là thiếu sự phục vụ của hệ thống y tế và sự thiếu hụt các cơ sở y tế, trong khi các cơ sở y tế thì đông đúc ở thị xã và thành phố. Để giải quyết vấn đề này Bộ Y tế đã thành lập Học viện y khoa với mục đích huấn luyện khoảng 500 nhân viên y tế từ các vùng nông thôn ở Bắc Darfur về nghề nghiệp như nũ hộ sinh, điều dưỡng và nhân viên y tế cộng đồng. Tuy nhiên Bộ y tế chỉ có thể cung cấp 40% ngân quỹ cho sáng kiến này vì thế tương lai của nó không chắc chắn.
Khẩn khoản yêu cầu ngân quỹ quốc tế.
“Thách thức lớn nhất của chúng tôi là lỗ hỏng trong tiếp cận các dịch vụ chăm sóc sức khỏe ban đầu cho người dân và điều này bị làm trầm trọng thêm bởi sự rút khỏi của các tổ chứcy tế quốc tế” Dr Munir Matar, điều phối viên hành động nhân đạo khẩn cấp nói ở Bộ y tếBắc Darfur” Chúng tôicó kế hoạch 5 năm để mở rộng các dịch vụ chăm sóc sức khỏe ban đầu tới các vùng nhưng không có sự gia tăng ngân quỹ một cách hằng định nó không thể xây dựng các trung tâm y tế mới và đáp ứng với dịch bệnh”. Các dịch vụ chăm sóc sức khỏe ban đầu ở Darfur có đặc điểm bao phủ thấp, tiếp cận hạn chế, và sự cung cấp các dịch vụ thiết yếu không tương xứng. Hầu hết các dịch vụ chăm sóc sức khỏe ban đầu thiếu các dụng cụ y tế tối thiểu và cơ sở hạ tầng đầy đủ. Darfur có một mật độ lực lượng cán bộ chuyên nghiệp thấp với chỉ 0,4 nhân viên y tế /1000 dân số so sánh với yêu cầu của WHO là 2-3 /1000 dân số. Tại hội nghị tài trợ quốc tế cho Darfur dược tổ chức ở Doha vào tháng 4. WHO và Bộ y tế Sudan trình bày một chiến lược hồi phục sớm về dinh dưỡng và y tế kêu gọi 150 triệu đô la cho 2-3 năm đến nhằm đảm bảo cung cấp các dịch vụ dinh dưỡng và y tế cơ bản. Phục hồi các cơ sở y tế hiện có, gia tăng số lượng các nhân viên y tế được huấn luyện và cải tiến hệ thống cung cấp là các ưu tiên chìa khóa trong vùng này của Sudan với một số các chỉ số y tế nghèo nhất thế giới. 105 triệu đô la bổ sung là cần thiết để duy trì độ bao phủ về dinh dưỡng và y tế trog vòng 15 năm kế tiếp, bao gồm cải thiện hệ thống giám sát và tái xây dựng hệ thống y tế. Trong khi ấy không có hòa bình kéo dài, Darfur và người dân của nó sẽ phải nhờ vào nguồn lực hiện có và hy vọng sự hỗ trợ từ các tổ chức quốc tế mạnh hơn.